- Blue Production chọn "gửi vàng" vào tay một đạo diễn mới cứng cùng dàn diễn viên còn ít tuổi nghề, trong khi các nhà sinh sản dị thường chọn những tiếng tăm lớn để đảm bảo doanh thu, chị có thấy mình quá liều lĩnh? -Đường đualà một ê-kíp trẻ, không chỉ đạo diễn, diễn viên, cả sinh sản cũng trẻ dù tuổi đời đã "dừ" (cười). Tuy vậy, làm phim là công việc tập thể, không một cá nhân chủ nghĩa nào có thể gặt hái thành công mà không cần đến sự chung sức của ê-kíp nên sự phối hợp của những người trẻ chưa hẳn là một chọn lọc tồi. Vả chăng, nếu ai cũng chỉ mở cửa với người đã nên danh, những hạt giống đầy tiềm năng làm sao có thể nảy mầm được? Muốn ngắm hoa đẹp, hái quả ngon, mình phải bỏ công chăm bón, vun xới, không thể để mọi thứ phát triển thiên nhiên như cỏ rồi đòi hỏi mâm cao cỗ đầy.
- Phải chăng đây cũng là lý do chị đồng hành cùng một liên hoan phim dành cho những người trẻ? - Tôi thích làm việc với người trẻ vì họ có sự lỳ lợm, không dễ dàng chán nản, buông tay trước những thử thách xuất phát từ mong muốn khẳng định bản thân, nhất là những bạn biết mình có gì, muốn gì. Tuy nhiên, người trẻ thường có cái tôi quá lớn, không bằng lòng thỏa hiệp, muốn được tự do, lại hay nôn nóng nên nếu thiếu hàng ngũ cố vấn, họ dễ gặp trường hợp làm ra những sản phẩm với chất lượng không cao. Dù sao đi nữa, tôi vẫn luôn náo nức hiệp tác với những người mình không biết trước, đoán được họ sẽ làm gì. Nhiều khi tôi phải như một nhà tâm lý học, phải đoán định trước tính biến động, sự thay đổi của các cộng sự tác động lên công việc. Dù chọn lọc này hơi phiêu bạt, nhưng tôi thích sự mới lạ tinh khiết tạo của người trẻ hơn là hài lòng an toàn để nhận được sự nhàm chán, tẻ. - Từng có kinh nghiệm trong tổ chức sản xuất phim, tôi san sẻ với chị ý kiến trên nhưng đó vẫn là sự mạo hiểm lớn khi chị đang dùng tiếng tăm riêng để gồng gánh cả dự án? - Nhìn lại, tôi vui vì khi mình lên tiếng, có khá nhiều người đáp lời, vui vẻ hỗ trợ. Cũng có lúc tôi cảm thấy cô đơn, mỏi mệt vì cần sự cộng tác nhiều hơn nhưng ê-kípĐường đuađã luôn cùng nhau học hỏi, tháo gỡ khó khăn trong suốt quá trình thực hành. Bộ phim là sản phẩm của cả ê-kíp, đứa con đầu tay của đạo diễn Nguyễn Khắc Huy, là vai chính đầu tiên của Phạm Anh Khoa, là thời cơ thứ nhất trên màn ảnh rộng của Nhan Phúc Vinh. Tôi là "bà đỡ" giúp các bạn trẻ lấp đầy sự non nớt về kinh nghiệm giao du, tự tin, tri thức bằng chính những bài học mà mình đã phải trả giá mới có được.
- Sản xuất là cuộc chiến trí óc để tìm được sự cân đối giữa mong muốn của đạo diễn, đòi hỏi của nhà đầu tư, yêu sách của nhà phát hành và là cầu nối giữa nhà làm phim với khán giả. Chị là một nghệ sĩ trên chiến trận sản xuất, chị có cảm thấy công việc này quá khó không? - Có chứ, áp lực của người đứng giữa, dung hòa mọi mong muốn là rất lớn. Nhà sinh sản không nên non trẻ và thiếu kinh nghiệm vì bạn sẽ vấp phải rất nhiều thử thách. Công việc sinh sản đòi hỏi sự dứt khoát, rõ ràng, tính tôi lại thiếu quyết liệt, có phần cả nể. Nhờ quá trình sinh sản bộ phim này, điểm yếu đó đã được cải thiện, trong 10 tình huống nguy cấp phải xử lý, tỷ lệ trúng, trật hiện là 3:7, thay vì 0:10 như trước đây (cười). Khi làm sinh sản, tôi mẫn cảm hơn người khác, hay ngẫm ngợi, dù đôi khi chỉ là do tôi mường tưởng. Điều đó buộc tôi phải tư duy, lắng tai nhiều hơn, đầu óc lúc nào cũng phải quyết liệt và tỉnh ngủ bởi tiền bạc không phải là chuyện dễ dàng. May mắn thay, dựa trên kinh nghiệm tích lũy được từ dự án trước nhất này, tôi tự tin có thể vận hành bộ máy trơn tuột hơn.
- Chị cứng cỏi hơn so với chân dung đầy tính nghệ sĩ mà người ta vẫn biết. Công việc sản xuất làm đổi thay chị? - Vốn sẵn tính trời tôi đã cứng cỏi. Trong gia đình, tôi một mình một phách đi con đường riêng từ năm 17 tuổi. Tôi không muốn ai làm hộ bất cứ điều gì, không biết thì hỏi rồi tự mày mò. Người ta nói tôi tự làm tình làm tội thân mình vì không thích ỷ lại, dựa dẫm vào người khác, kể cả ông xã. Anh Sơn đóng góp ý kiến như một khán giả đọc kịch bản, xem phim, anh không biết tôi làm cách nào để thực hiện những ý tưởng trên giấy ra thành hình hài để công chiếu trên màn hình. Cả chuyện thổi nấu, tôi cũng học lóm từ người khác hay tự mày mò, thử và tự rút kinh nghiệm để nấu được những món cho gia đình, cũng may ông xã giỏi nấu bếp hơn tôi và thị hiếu ăn uống cũng đơn giản. Nhờ trời sinh tính tôi nhanh nhẹn, hấp thụ nhanh nên cũng đỡ mất thời kì.
- Đã lập gia đình, coi ngó cho một cậu con trai đang tuổi lớn, chị phải chịu một sức ép lớn khi cân đối giữa công việc và gia đình? - Đúng là 24 giờ một ngày chừng như quá ngắn so với những gì tôi cần làm trong nhiều tháng nay. Việc công ty với những dự án khác tôi vẫn phải theo sát, công tác diễn xuất tôi vẫn phải duy trì 2 vai diễn mới trên sân khấu, một bộ phim truyền hình, chuyện nhà tôi cũng chẳng thể chểnh mảng vì nếu một trong các vấn đề trên có trục trặc là… thôi rồi. Vì thế, tôi chẳng có mấy thời kì cho bản thân. Dẫu vậy, ly nước đầy hay vơi còn tùy ở góc nhìn của mình. Tôi đang chũm tận hưởng sự bận rộn này (cười). - Nếu có thời kì dành cho mình, chị sẽ làm gì? - Là đàn bà, tôi cũng muốn ra ngoài cùng bạn bè, nhấm nháp cà phê, nói năm ba câu chuyện vui, làm đẹp. Còn ở nhà, tôi sẽ cắm hoa, nhà tôi lọ thủy tinh chất đầy. Cũng lâu rồi tôi không đụng đến một sở thích khác, thêu tay. Tôi từng tiêu tốn nhiều cho việc mua chỉ, loại sinh sản ở Pháp màu đẹp, căng khung thêu những bức tranh, hay các món đồ trang hoàng. Theo Elle |