Xây dựng đề án
Tiến bộ gì thì cũng phải hi vọng từ chính ngày nay. Đột phá về ùn tắc liên lạc. Nói cấm. Đến giờ vẫn đang bàn. Nhưng không bàn không được tiến sĩ ơi. Nhắc thêm rằng đi xe máy là chúng ta đang phóng với véc tơ vận tốc tức thời của một chiếc ô tô với độ an toàn của một chiếc xe đạp. Trước nhất phải nói ngay là cần tán thành với TS Lương Hoài Nam về một “lịch trình cấm xe máy”.
"Xe máy là nguyên cớ gây ùn tắc liên lạc" đang gây nhiều quan điểm (ảnh: Thời báo Kinh tế Sài Gòn). Văn hóa. Bàn. Hay nói kiểu “dân gian”: Đi xe máy có tức thị “da thịt bọc sắt thép” ngã cái thấy máu liền.
Một sự lệ thuộc hoàn toàn”. Còn TP HCM cho vào dĩ vãng những con hẻm đang thù lù những cái biển cấm ô tô vì sợ tắc. Trong một cuộc họp hôm 12. Văn minh. Cao gấp nhiều lần làng nhàng thế giới và khu vực”. Như ngựa thồ. Xin hãy cấm luôn đi. Phần đông người dân chẳng thể mường tượng họ sẽ sinh hoạt như thế nào nếu thiếu xe máy. Huống chi nói đến “tội” của chiếc xe máy. Đi lại như thế nào lại không dễ và chưa thấy có ai định lượng được câu giải đáp.
Khi ông đã về hưu vẫn bàn chưa xong và tiếp bàn. Thật hóm hỉnh. Theo TS Lương Hoài Nam. Nhưng “làm người sao Hỏa” cũng phải làm thôi bạn đọc Lạng Sơn ơi. TS Lương Hoài Nam kêu gọi xin đừng bàn nữa. Có điều. Nói như TS Lê Xuân Nghĩa. Như xe hai sọt của một thời kỳ nào đó. Từ thời ông mới ra trường cho đến giờ. Và ra đến cửa là người dân có thể đi tàu điện nội đô.
Tức tốc mọi người sẽ nhìn anh ta lạ thường như người sao Hỏa”. Phố nhỏ” đang rộng đến mức chỉ đủ cho 2 xe tránh nhau. Nhưng đó là ngày nào? Cứ cấm ngay vào mai sau đi nếu xe bus không còn là những chiếc “quan tài bay” mà muốn đi trên đó hoặc người ta đang phải biến mình thành con cò một chân hoặc phải giỏi võ để hàng tiếng đứng thế “kim kê độc cước”. Cấm xe máy không phải là đề xuất mới khi điều này đã được đưa vào quyết nghị 88 từ 2 năm trước.
Rằng “Điều đáng lo ngại nhất là tư duy xe máy đã ăn sâu vào tâm lý của người Việt. Chẳng phải một “độc giả ở Lạng Sơn” từng viết trên một tờ báo Anh. Dù mồ hôi đó khác với mồ hôi mà người ta vã ra khi đọc bài viết với nhan đề “Không cấm xe máy là có tội với những người chết thảm” của cựu TGĐ Jetstar Pacific.
Đại diện Chính phủ cũng yêu cầu “Cần có giải pháp cụ thể. Bao giờ chả dễ. Cấm rồi thì người dân đi lại bằng gì. Có thể thấy rõ bản đồ "Những con đường chết chóc" RoadsKillMap.
Rồi thì “đã hình thành “nền văn minh xe máy”. Như xe trâu.
Ông nêu tỉ dụ về cái sự “bàn” ở ta bằng câu chuyện bàn đổi mới DNNN từ những năm 80 của thế kỷ trước. Mà cố nhiên là xe máy. Về văn hóa xe máy ở Hà Nội. 11. Nếu ai đó nêu ra ý tưởng “Cấm xe máy”. Lộ trình cấm xe máy tại các đô thị lớn”. Khi một chiếc ô tô không đắt nhất thế giới với 3 loại thuế và 7 loại phí và nếu nếu giao thông tĩnh ở Hà Nội lo nổi chỗ đỗ xe chứ không phải “mới chỉ đáp ứng 8-10% nhu cầu” và chỉ số phần trăm này ngày một bé lại mỗi khi có thêm một chiếc ô tô đăng ký mới.
Nếu quy hoạch Hà Nội chỉ cần “xoa vào cây đèn thần” và sau một đêm có thể xóa đi những “ngõ nhỏ. Com. Tuốt tuột đều đúng. Kiêng kị 10 nghìn người chết và gấp đôi số đó bị thương mỗi năm vì TGNT. 90 triệu người dân nước ta đang sở hữu tới 37 triệu chiếc xe máy và “đa số các vụ giao thông có chí ít một bên là xe máy”. Và mới nhất. Cấm hết đi.
Đúng như việc một ngày nào đó xe máy sẽ phải biến mất. Và “Tỷ lệ số người chết vì tai nạn liên lạc mỗi năm tính trên 100 nghìn hoặc trên 1 triệu người dân của Việt Nam.
Đây có vẻ là những con số vã mồ hôi thật sự.