Lúc đầu em cũng có những ngờ vực
Có khi hai tuần anh mới rảnh được vài tiếng đồng hồ.Không thì chờ anh 30 tuổi hãy tính. Nguồn: Internet Gần đây. Đã không còn là điều quan yếu nữa. Chủ động chia tay thì em không làm được. Các em còn đi học… chưa thể cưới vợ được.
Chạy chữa khá lâu không có kết quả. Em và gia đình em chờ anh ngỏ lời tổ chức cưới. Hễ em nhắc chuyện cưới hỏi là anh nổi sung lên. Nếu em quá muốn lấy chồng thì kiếm người khác mà cưới. Em cũng chưa có tài sản gì trong tay. Vì chị hai của anh đang bị vô sinh. Làm ăn khá phát đạt. Cưới xong sống ở đâu còn chưa giải quyết được mà cứ “lải nhải” hoài (chữ của anh) làm anh nhức đầu.
Hay nhẫn nại đợi anh? LINH HOÀI. Hai đứa còn trẻ. Công việc của anh còn chưa thật sự phát triển. Em tin là anh không có ai khác ngoài em.
Anh cũng không có thời kì trả lời hay nghe điện thoại. Em yêu cầu anh cưới. Nhưng thẩm tra nhiều lần. Phản đối quyết liệt chuyện đó. Nghĩ để thêm vài năm nữa cũng chưa phải là muộn. Cách đây hơn hai năm. Anh giải đáp là sự nghiệp chưa vững vàng. Nhiều lúc em nhắn tin. Nhưng bận rộn nhiều hơn trước. Nhưng mãi vẫn không thấy anh đả động gì chuyện đó. Ông bà không yên tâm.
Sức khỏe có vẻ không tốt. Thấy anh nói cũng có lý. Anh nói là cha mẹ anh muốn em có bầu trước rồi mới cưới. Anh im lặng rồi xin lỗi em. Những lời anh nói làm em rất thương tổn. Em và anh gặp nhau càng ngày càng ít. Gọi điện. Nay thấy em gầy quá. Em tiếc công nuôi dưỡng tình hơn bảy năm qua và em thật sự vẫn còn yêu anh. Em thấy tình cảm anh dành cho em như đã nhạt. Một năm trước.
Mới ra trường. Nhưng. Em giận lắm. Em phải làm gì? Buông để làm lại từ đầu. Anh mở công ty riêng. Thế nhưng.
Chưa báo hiếu được cho cha mẹ. Anh bảo. Từ đó đến nay. Chỉ vì quá bận. Em đành im lặng. Em lại đề nghị cưới. Ảnh minh họa.